
********
Quê mình chân núi Phượng Đình
Ngày xưa cụ Nguyễn Sơn mình khẩn hoang
Trại Ngoài, Khe Chít, Hố Gia, Quán Nghè
Mảng Ngô, Đồng Yếm, Đầu Trê
Hàng chục mẫu ruộng, trăm nghề trải qua
Lúa ngô sắn đậu khoai cà
Khó khăn vất vả bao la tháng ngày
Khi mưa ngập lúc nắng gay
Buổi sơ xác đói, hôm đày đọa thân
Hai trăm năm cuộc phong trần
Mười một thế hệ vững chân tiến vào
Hai mốt thế kỷ cùng trao
Niềm vinh dự lớn ánh hào chói chang
Thời kỳ số hóa huy hoàng
Gian truân nếm trải, vinh quang có phần
Sỹ quan, trí thức, nông dân
Giỏi giang, cần mẫn, chuyên cần, vô song
Tài năng quả thực số bằng
Đứng đầu các họ thôn trang xứ này
Điểm tô dựng phố đường ngay
Nguy nga tráng lệ đủ đầy ấm no
Khang trang phố núi từng giờ
Hồ sinh thái cảnh bài thơ tạo hình
Trong mầu mặt nước thuyền xinh
Cùng vui cá lượn thả mình rỡn đua
Trên đồi rực rỡ rừng keo
Đung đưa ngọn lá nắng chiều đứng đưa
Nhà văn hóa đẹp dãy cờ
Vườn cây phụ nữ ước mơ ngọt ngào
Ngôi chùa tọa lạc triền cao
Hồi chuông vọng mãi tiếng chào phật thiêng.
9.25
VN