HÒN VỌNG PHU
Một mình em giữa nắng mưa
Giữa đồi cao với sớm trưa đợi chồng
Rưng rưng lệ ứa đôi dòng
Đất trời có thấu nỗi lòng em chăng
Dưới chân đồi vội bước lên
Đoàn người chảy hội trên đền Tam Thanh
"Ai đi xứ Lạng cùng anh
Bõ công bác mẹ sinh thành ra em"
Chợ đêm phố xá lên đèn
Tôi đi vẫn cứ nhớ em trong trời
Vọng phu mấy vạn năm rồi
Mà sao nhắc nhớ lòng người thiết tha
VN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét