Trong mấy ngày gần đây, cư dân mạng chia sẻ bài thơ “Đất nước mình ngộ quá phải không anh?” được cho là của cô giáo Trần Thị Lam, giáo viên chuyên văn Trường THPT Chuyên Hà Tĩnh. Bài thơ đã rất nhanh chóng được hàng loạt các nghệ sĩ chuyên và không chuyên phổ nhạc với nhiều đồng cảm.
Bài viết của cô giáo rất đúng, nó mô tả những cảm xúc đúng lúc và nhiều người chúng ta đã bị cuốn theo cảm xúc của bài thơ này. Nhưng, hãy bình tâm xem hình ảnh dưới đây là một bài test về khả năng bình tĩnh của lính đặc công khi thực hiện nhiệm vụ. Phản ứng mạnh hoặc quá sợ hãi đồng nghĩa với việc tự mình đã làm ảnh hưởng tới tính mạng của đồng đội trong chiến đấu. Thế đấy, khi bình tĩnh nhìn lại thì ta còn nhận thấy còn có những điều cao cả thầm lặng.
Phản hồi lại bài thơ của cô giáo, một công nhân ngành dầu khí viết:
ĐẤT NƯỚC MÌNH KHÔNG NGỘ QUÁ ĐÂU EM !
Em hỏi câu gì mà ngộ quá em ơi
Học lớp mấy rồi mà bảo dân tộc mình chưa lớn
Từ buổi hồng hoang đang còn bú mớm
Đã vươn mình đứng dậy viết hùng ca
Em hỏi câu gì mà lạ quá em ơi
Bốn ngàn năm ông cha mình vất vả
Biết nắm tay nhau kẻ thù nào cũng thắng
Em hỏi câu gì mà buồn quá em ơi
“Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc,
Rừng đã hết và Biển thì đang chết…”
Em đã làm gì cho rừng biển đẹp thêm
Ở ngoài kia người lính thức thâu đêm
Canh biển bạc, rừng xanh và cánh đồng lúa biếc
Canh giấc ngủ em thơ để biển kia không chết
Nào có ai nói đâu chữ “kêu đòi”
Hãy mở lòng ra đừng quanh quẩn hẹp hòi
Hãy xắn tay lên sẻ chia cùng đất nước
Đừng viết lời buồn gửi “người sau người trước”
Đừng hỏi những điều “Tổ Quốc phải cho ta”
Đất nước mình qua bao cuộc trường chinh
Cha “sẻ dọc Trường sơn” mình còn đầy thương tích
Mỗi tấc đất quê mình chịu ngàn cơn đạn địch
Mẹ vẫn gập gầy hàn gắn những hố bom
Di sản mai ngày ta để lại cháu con
Là lịch sử oai hùng bốn ngàn năm giữ nước
Là bản tình ca bốn ngàn năm dựng xây Tổ quốc
Là Anh và Em đang viết tiếp những công trình
Đừng vội hỏi lợi quyền đâu, ai mang đến cho mình
Mỗi cuộc sinh thành đều phải qua thai nghén
Mang nặng đẻ đau và phải chờ đến hẹn
Gánh nợ nần chúng ta tìm cách trả
Đứng trước năm châu ta cứ ngẩng cao đầu
Cứ hãnh diện bắt tay cùng bạn bè thế giới
Cho anh và em cùng con cháu mai sau
Học lớp mấy rồi mà bảo dân tộc mình chưa lớn
Từ buổi hồng hoang đang còn bú mớm
Đã vươn mình đứng dậy viết hùng ca
Em hỏi câu gì mà lạ quá em ơi
Bốn ngàn năm ông cha mình vất vả
Biết nắm tay nhau kẻ thù nào cũng thắng
Em hỏi câu gì mà buồn quá em ơi
“Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc,
Rừng đã hết và Biển thì đang chết…”
Em đã làm gì cho rừng biển đẹp thêm
Ở ngoài kia người lính thức thâu đêm
Canh biển bạc, rừng xanh và cánh đồng lúa biếc
Canh giấc ngủ em thơ để biển kia không chết
Nào có ai nói đâu chữ “kêu đòi”
Hãy mở lòng ra đừng quanh quẩn hẹp hòi
Hãy xắn tay lên sẻ chia cùng đất nước
Đừng viết lời buồn gửi “người sau người trước”
Đừng hỏi những điều “Tổ Quốc phải cho ta”
Đất nước mình qua bao cuộc trường chinh
Cha “sẻ dọc Trường sơn” mình còn đầy thương tích
Mỗi tấc đất quê mình chịu ngàn cơn đạn địch
Mẹ vẫn gập gầy hàn gắn những hố bom
Di sản mai ngày ta để lại cháu con
Là lịch sử oai hùng bốn ngàn năm giữ nước
Là bản tình ca bốn ngàn năm dựng xây Tổ quốc
Là Anh và Em đang viết tiếp những công trình
Đừng vội hỏi lợi quyền đâu, ai mang đến cho mình
Mỗi cuộc sinh thành đều phải qua thai nghén
Mang nặng đẻ đau và phải chờ đến hẹn
Gánh nợ nần chúng ta tìm cách trả
Đứng trước năm châu ta cứ ngẩng cao đầu
Cứ hãnh diện bắt tay cùng bạn bè thế giới
Cho anh và em cùng con cháu mai sau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét