Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2020

TRƯA MÙA ĐÔNG GIÓ LẠNH

 

Buổi trưa nay lảng vảng áng mây trôi
Hàng cây lặng như bồi hồi thương nhớ
Gió quanh quẩn ngỡ thưở nào bỡ ngỡ
Xoáy vào tâm nguồn vô cớ não lòng
Tiếng rít ào phảng phất lạnh không mong
Con phố nhỏ quãng đường vòng ánh điện
Ta thơ thẩn nghĩ về điều vở diễn
Kịch vai hề không đáng biện vài trinh
Cơn gió về chọc ngoáy khoảng hình hài
Ai thấu hiểu bên chiếc ngai quyền bí
Đã giã biệt qua cả thời bi kỷ
Tưởng yên lành chiếc bánh bị mốc meo
Tan nát rồi cứ mắt lịm nhìn theo
Đành ngậm đắng cho từng cơn lạnh đến
Nuốt cái hận nào đâu mình thở hển
Mẩu bánh này cứ ngỡ đển ăn ngon
Lời ba hoa uốn tấc lưỡi ngỡ ròn
Kẻ đã móc giữa họng còn lôi lại
Cái nghiệt ngã của mùa đông tai quái
Đem giá băng phá tàn hoại niềm mơ.
                                 28-11-20
                                 Văn Nhã

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét